chạy thoát khỏi học viện sắc tình

Ở phần cuối đoạn văn này, thánh nhân suy nghĩ thêm nữa đến số phận của chính ngài: “Chúa sẽ cho tôi thoát khỏi mọi hành vi hiểm độc, sẽ cứu và đưa tôi vào vương quốc của Người ở trên trời”. Tâm tình cảm tạ và tri ân Dùng thủ đoạn của mình để ép anh cưới cô, nhưng cô cũng hiểu, tình yêu là không thể cưỡng ép. Cho mình năm năm để đợi chờ anh, nhưng cô chờ không được. Để lại chiếc nhẫn và đơn ly hôn. Cô ra đi, năm năm hôn nhân, anh rõ ràng là yêu cô, vậy mà lại để cho sự Click để xem các tập phim hoạt hình và bài hát bổ ích mỗi ngày nhé https://www.youtube.com/channel/UCA7QBnEDwHAEFTQpaNDT5Iw?sub_confirmation=100:00 Trong cuộc đời, khi những gian lao khốn khó xảy đến, chúng ta chạy đến Thiên Chúa để cầu xin Ngài cứu giúp; các người khác thì cũng vậy, chạy đến Trời, đến Phật hay một vị thần linh nào đó để cầu xin. Nhiều người đã được ơn thoát khỏi hiểm nguy khốn khó. Chương 1: Thư viện 01. Việt Tinh Văn là sinh viên năm ba khoa Văn trường đại học Hoa An, thi cuối kỳ lần này có một học phần yêu cầu sinh viên phải viết luận văn nộp cho giảng viên chấm điểm, mấy hôm nay cậu vẫn luôn tranh thủ thời gian viết luận, cần phải đọc một Chương 5: Sự hấp dẫn chết người của cô. Suốt buổi lễ khai giảng đầy những thăng trầm, tràn đầy cảnh tượng nam nữ sinh hoan ái, trong lòng các học sinh cảm thấy ngứa ngáy, một cỗ bốc hỏa bắt đầu lan rộng. Sau buổi biểu diễn kết thúc sẽ có phần tân sinh lên sân nactworktalno1989. Cả Uyển Sa cả ghế nằm trên mặt đất, ngẩng mặt lên nhìn về phía bóng dáng cạnh cửa, ngây người chốc lát "Học trưởng Trì. . ."Trì Phong nâng Uyển Sa bị trói vào ghế dậy, vẫn tươi cười chân thành như cũ, đáy mắt hắn ta lại xen lẫn tia mỉa mai "Sao lại khiến mình ngã như vậy, bảo bối đáng yêu của anh?"Uyển Sa sợ bị hắn phát hiện, vội vàng lấy tay che miếng sứ vỡ. Hai tay bị trói sưng đỏ, cô bắt tay vào dùng miếng sắt cắt dây thừng, cảm giác dây muốn đứt tới trò chơi cưỡng gian trong rừng, Phó Nhất Hành chỉ chọn băng keo trói mình, có lẽ là anh lo lắng dây thừng sẽ làm cô bị môi của Uyển Sa mấp máy, nói ra nghi vấn đã quanh quẩn suốt trong lòng "Đêm đó Chu Viên Viên ở cùng anh sao?"Trì Phong ngồi trên chiếc ghế đối diện cô, châm điếu thuốc, gác chân lên, nheo mắt nhìn cô trong làn khói "Ừ."Bộ dạng hắn hút thuốc hoàn toàn khác hẳn hình tượng nhã nhặn bình Sa nói "Cô ấy mất tích rồi."Trì Phong phủi phủi tàn thuốc, cười khẽ "Cô ta chơi với anh cả đêm, bây giờ bị chôn vùi dưới đất rồi."Uyển Sa kinh ngạc "Anh đã giết cô ấy?""Con mồi ban đầu của anh vốn là em nào ngờ chính cô ta tự dâng tới cửa, anh đã từ chối mà cô ta cứ cầu xin nên anh đành thỏa mãn cô ta."Hắn nhe hàm răng trắng cười toe toét, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm vào khóe môi "Cô ta rất thích chơi trò cưỡng gian, bên trong huyệt lấp đầy cỏ tranh và đá, sau đó từng nhát dao cắt xuống. Bộ dáng thật bình thường, phía dưới lại rất xinh đẹp hahaha. .."Mà mục tiêu kế tiếp của hắn ta không thể nghi ngờ là chính mưa càng lúc càng tốt hơn, đùng đùng đập vào trần nhà, mà tiếng cười điên cuồng của hắn giống như khối băng vậy, quấn lấy Uyển Sa khiến toàn thân cô phát ra từng tầng lạnh Phong khoe khoang thủ đoạn của hắn, phấn khích đến mức mặt đỏ bừng lên rồi lại rít thuốc vào "Bắt cóc em không dễ tí nào, hội học sinh luôn có tai mắt. Phó Nhất Hành vì muốn em thuận lợi vào phòng máy nên tắt camera dọc theo đường đi, không ai biết em bị anh bắt đi."Uyển Sa chỉ cần vặn vẹo cổ tay, nhẹ nhàng cắt đứt dây thừng, cố ít kéo dài thời gian "Học trưởng, anh đã giết bao nhiêu người?"Trì Phong nở nụ cười "Tính cả em là 18 người, đối với sát nhân đứng đầu thế giới còn kém xa lắm."Giọng nói có vẻ tiếc nuối, dường như vẫn còn muốn hoàn thành mục với sát nhân biến thái điên cuồng mà nói, giết người cũng giống như người thường thích trồng cây, là sở thích chỉ chính mình thấy hứng khi bọn chúng giết người xong, sẽ giữ lại một phần cơ thể của nạn nhân, thỉnh thoảng lại trở về chỗ cũ để tưởng nhớ quá trình giết chóc, mọi chi tiết như vẫn còn mới mẻ trong ký thích đã cất giữ trong lòng rất lâu, Trì Phong đột nhiên chia sẻ với Uyển Sa, kinh nghiệm giết người trong quá khứ của đầu tiên Trì Phong giết người là vào năm 12 tuổi, có một giáo viên xinh đẹp mới đến trường. Một ngày nọ, hắn không hoàn thành xong bài tập về nhà, bị giáo viên buộc ở lại lớp học một ta trực tiếp đề xuất muốn làm tình với cô, bởi vì hắn cảm thấy rằng giáo viên giữa hắn lại là muốn quyến rũ hắn. Ai ngờ cô giáo không muốn, Trì Phong dùng ghế đập đầu cô, dùng bút xé rách âm đạo của cô dẫn đến mất máu mà vì không có dấu vết tinh dịch nên cảnh sát không thể nghi ngờ một đứa trẻ nhỏ có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, hắn thoát khỏi diện tình từ đó, hắn ta trở nên nghiện giết người, không đến mấy tháng lại sử dụng cách tương tự, cưỡng hiếp rồi giết chết một bé gái mười tuổi ở trường bên Sa càng ghét càng cảm thấy quen thuộc, thấp giọng hỏi "Cô gái bị giết tên là Lưu Văn Tư phải không?"Trì Phong nhíu mày "Đương nhiên anh nhớ rõ tên cô ta. Sao nào, em biết cô ta?""Làm sao mà tôi không nhớ ra chứ, cô ấy là bạn cùng lớp của tôi!" Uyển Sa tức giật rít lên,"Cảnh sát điều nói anh trai tôi đã giết bạn ấy, hóa ra là anh, anh đã giết người giá họa cho anh tôi!"Trì Phòng chống má hồi tưởng "Suýt chút nữa thì anh đã quên, em là em gái của Uyển Nghị. Lần đầu tiên anh nhìn thấy anh ta, cũng cảm thấy thế giới này kỳ diệu vô cùng, không cùng quan hệ huyết thống cũng có thể lớn lên giống nhau như thế, liền bắt chước kiểu tóc của anh ta, quả thật rất hữu dụng. Lúc ấy anh ta chưa đầy 14 tuổi, vì được sự bảo hộ của luật Bảo vệ người trẻ vị thành niên, không bị giam mà được thả."Uyển Sa tức giận thở phì phò,đôi mắt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn "Anh hại anh tôi bị đuổi học, ba mẹ đuổi anh ấy ra khỏi nhà. Anh ấy không còn đường để đi, bị ép đến trường học trên đảo này, thủ phạm gây ra tất cả là anh."Trì Phong nhìn vẻ mặt cô thở phì phì, không hiểu sao cảm thấy đáng yêu, tiến lên vài bước vuốt ve đôi mắt còn dính keo Sa quay mặt né tránh bàn tay bẩn thỉu của hắn "Anh giết người nhiều như vậy, trường học không biết sao?"Trì Phong nở nụ cười haha "Từ đầu đã không ai kiểm soát ngôi trường này. Bởi vì có một số người thích xem."Vẻ mặt Uyển Sa không hiểu "Có ý gì?"Trì Phong giơ tay lên, cười to "Học sinh trong trường đều là nô lệ tình dục chẳng khác gì lũ gia súc, chết một người đâu có là gì."Trong lòng Uyển Sa khẩn trương những động tác trong tay cũng không dừng lại "Ý của anh là trường học biết anh giết người nhưng cố ý giữ anh lại?""Anh chẳng qua chỉ ngẫu hứng biểu diễn."Uyển Sa vô thức ngắm nhìn xung quanh, sản sinh ra một ảo giác bị ai nhìn chăm chút tóc gáy dựng đứng Phong vỗ vỗ mặt cô "Bạn trai nhỏ của em cũng không phải là người tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn anh đã biết, mùi máu tươi trên người hắn không hết thua kém anh. Ngoan ngoãn một chút đi bảo bối, anh sẽ làm cho em thoải mái.""Anh ấy khác anh!" Uyển Sa bỗng dưng đứng thẳng dậy, sợi dây thừng bị cắt đứt rơi trên mặt đất, mảnh sứ trong tay quẹt lên mặt bất ngờ, Trì Phong chưa kịp phản ứng, trên mặt hắn ta truyền đến đau đớn nóng rát, xoa xoa mặt, lòng bàn tay dính đầy máu "Chết tiệt, mặt tao. . ."Uyển Sa nhấc đầu gối lên, dùng lực đá mạnh vào háng của Trì Phong, rồi chạy nhanh về phía lối Phong bị đá trúng vào chỗ hiểm, đau đớn ngồi xổm xuống hét lên, che phần háng lại,trên khuôn mặt bị cắt chảy máu, càng lúc càng hung dữ đáng sợ, từng giọt máu trượt vào môi hắn giống như ác linh khát máu "Tao phải phanh thây mày ra!"Uyển Sa chạy đến cửa, hai bàn tay sưng đỏ mò mẫn tay nắm cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa Phong sải bước về phía cô, chặng đường phía sau "Ha ha ha còn có thể chạy đi đâu, đợi tao chơi chết mày."Uyển Sa loay hoay với khóa cửa rỉ sét, ngửi thấy Trì Phong phát ra mùi máu tươi, cô cảm thấy một trận buồn thanh "rầm rầm" vang lên giống như một trận động đất vậy, cánh cửa rung động dữ dội. Tiếp theo, hai tiếng tiếng chấn động đáng cửa lâu ngày bị hỏng đột nhiên mở toang, mưa to gió lớn ào vào, sát khí lạnh lẽo tràn thân anh mặc áo sơ mi đen ướt đẫm, phác họa dáng người cường tráng, khuôn mặt tái nhợt vì những hạt mưa, đôi môi mỏng nhếch lên, đôi mắt u tối lườm lườm giống như một sứ giả từ địa ngục."Người của tao cũng dám động vào." Số chương 72 Thể loại Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, u ám Converter Vespertine Một trường học bị cô lập trên đảo nhỏ, những người được đưa đến đều có vấn đề, phải chịu sự cải tạo. Chương trình mỗi ngày đều là tìиɦ ɖu͙ƈ học, nam nữ ở chung, có thể làʍ ŧìиɦ bất cứ lúc nào, vất hết quy luật đạo đức xã hội. Uyển Sa là học sinh bình thường duy nhất ở đây, cầu sự giúp đỡ từ một thiếu niên đứng đầu với chỉ số IQ cực cao để nghĩ cách thoát khỏi học viện sắc tình. Ai ngờ, người được tìm tới là một nhân vật nguy hiểm. Ngoài bến cảng, giữa làn nước xanh biếc, một con thuyền khổng lồ vù vù lái đến. Uyển Sa đứng ở bến tàu, tay kéo vali, lẳng lặng chờ tàu cập bến. Bên cạnh đều là những học sinh tầm tuổi cô khoảng 15~16. Cha mẹ của bọn họ đứng chụm lại, thúc giục con mình nhanh chóng lên thuyền. Thuyền cập ở bến cảng xong lót ván cầu từ từ hạ xuống. Hơn chục người đàn ông bước xuống cửa thuyền đều mặc đồng phục bằng da màu đen và đeo mặt nạ bảo hộ nhìn rất thần bí, trong tay cầm côn điện, xếp thành hai hàng thẳng tắp như hai hàng rào. Nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy trên bảng tên của họ ghi rõ "Giám thị", phía sau còn đánh số thứ tự. Giám thị đứng đầu vung tay "Xếp hàng lên thuyền." Đầu người bắt đầu di chuyển, mênh mông biển người, gần cả trăm học sinh lần lượt lên thuyền. Tiếng khóc, cãi nhau, ồn ào hỗn loạn. Không ai trong số bọn họ sẵn lòng muốn lên thuyền cả. Uyển Sa là người duy nhất không có cha mẹ đưa tiễn,t tự nguyện lên thuyền trước, nhanh chóng hòa vào dòng người xa lạ. Cô kéo valit lên, xếp hàng đi qua hàng rào bảo vệ hình chữ S và bước lên cầu thang trên thuyền. Phía sau có một cậu bé mặc áo sơmi sặc sỡ hoa văn, giọng nói hơi nữ tính, đột nhiên đổi ý, leo lên hàng rào bảo vệ, nắm chặt lấy cánh tay người mẹ, nước mắt nước mũi ròng ròng. "Mẹ ơi, con muốn về nhà, đừng đưa con đi, con hứa sẽ nghe lời ba mẹ, không bao giờ trang điểm nữa đâu." Trên mặt người mẹ lột vẻ xấu hổ, sợ người khác sẽ nghe thấy điều gì, nghiêm khắc kéo tay con trai ra "Mẹ đã ký hợp đồng, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô." Bên cạnh có một giám thị kéo cánh tay cậu bé đó, dứt khoát xách cậu ta quăng lên trên mạn thuyền. Người mẹ lạnh lùng nhìn con trai bị giám thị lực lưỡng kéo đi, giống như cậu ta không phải con trai mình rứt ruột sinh ra vậy. Uyển Sa biết điều này không có gì lạ. Những người được đưa đến đây, trong mắt người đời không ít thì nhiều đều có "Vấn đề". Cô và nhóm người này không quen biết nhau. Mọi người chỉ biết là về sau bọn họ sẽ học cùng một trường. Thậm chí trường ở đâu,t trường học tên gì, thuyền đưa bọn họ đi đâu, cũng không ai biết. Chỉ có cha mẹ bọn họ biết được ngôi trường này sẽ cải tạo bọn họ ra sao. Ngay khi đến gần cửa thuyền, bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn. Uyển Sa nhìn xuống, thấy đám đông chen chúc trong hàng rào bảo vệ đã chủ động phân ra thành một con đường. Bốn giám thịt to lớn, hai ở phía trước hai ở phía sau, khiêng một anh chàng cao lớn. Cả người cậu ta to lớn cường tráng như một con trâu, cơ bắp bị dây trói chặt lại kéo căng thành từng khối rắn chắc dọa người.

chạy thoát khỏi học viện sắc tình